Saturday, January 5, 2008

a two years Cambodia trip

Hèh, chuyến đi kéo dài hai năm, là chuyến đi dài nhất mà tui từng đi híhíh. Tụi tui khởi hành sáng sớm (4g) ngày 29Dec07, và về đến nhà buổi chiều (4g) ngày 01Jan08, kéo dài hai năm chứ còn gì, nhỉ nhỉ?!? Chính xác là tụi tui phải thức dậy lúc 3g sáng (đã dặn taxi quen đến đón lúc 3g20), sau đó chạy qua nhà chị H, sau đó nữa thì thẳng tiến lên HDE. Mắc cười thiệt, có mặt trên đó sớm đến nỗi mọi người tưởng tụi tui nôn quá nên ngủ không được luôn, mà thiệt ra là tại vì tui lo xa, sợ kẹt xe nên canh giờ đi sớm, nên tới sớm dễ sợ dzậy đó hìhìh.
Tới 6g sáng mới được ăn sáng. Tưởng gì, ăn bánh canh Trảng Bàng, dở quá trời luôn, tui ăn đúng hai miếng thịt trong đó rồi...thôi. Sau đó mua một hộp Pringles mang theo dằn bụng, rồi từ bữa đó lúc nào tui cũng kè kè theo sẵn một hộp phòng trường hợp không quen thức ăn. Nhưng tui đã quá lo xa hahahah


Biên giới Việt-Kam, Mộc Bài-Bavet: 8g sáng tới đây. Nhanh chóng dễ dàng tiện lợi qua khỏi cửa khẩu Mộc Bài và còn giỡn với anh hải quan Việt Nam, hai chị em tui hí hửng chụp hình giữa vùng phi quân sự này, mà đâu biết là cực hình đang chờ ở cửa khẩu Bavet. Bên hải quan Kam vòi xiền dễ sợ, vì biết là đoàn đi theo tour nên tha hồ bắt chẹt công ty du lịch. Cuối cùng hướng dẫn viên phải trả $1/người mới cho qua dù thủ tục hoàn toàn hợp lệ. Âyda, chờ cả 1tiếng đồng hồ luôn


Đổi ngoại tệ: chỉ cần tới cửa khẩu là người đổi tiền khắp nơi. Đổi tiền như bán dạo vậy, mấy người ôm cả cục cả cục tiền đi theo í ới "đổi không em? đổi không em?" giống giỡn chơi dzậy đó và tiền Ka sau khi đi chơi về mà không xài hết thì lại gặp những người này ở cửa khẩu mà đổi ngược lại tiếp. Hình trên là đồng chí chủ tịt công đoàn đang mặc cả tiền cũ mới chứ không phải giá thấp cao đâu heheheh


Hướng dẫn viên: người Dziệt Nem 100% nhưng nhìn như Kam 100% hèhèh. Tay này nói chuyện thông minh, duyên dáng, thẳng thắn nên trong đoàn kha khá người bị hắn nói sốc (trừ phi không nói chuyện gì với ổng). Nói chung người này rất thích hợp để đi du lịch chung, vì đi quá nhiều rồi, biết khá khá khá nhiều rồi và tính tình cũng dễ thương nữa.


Dế chiên giòn: món này xem ra được ướp cũng khá ngon, tui dám ăn và ăn thấy cũng 'được được'. Nhưng nhai một chút thì nghe mùi hôi đặc trưng của côn trùng, với lại hình như nhai cái cánh nghe rộp rộp thấy ghê ghê, nên tui...nhả ra heheheh. Mà món này bán đong bằng lon, người Kam ăn chơi như người Việt ăn đậu phộng luộc dzậy đó.


Nhện chiên: tui chịu thua, không dám ăn món này. Nhìn đã thấy ghê ghê rồi nói chi bỏ vô miệng. NCòi với T định mua một con rồi chia ra mỗi người ăn một chút cho đỡ...sợ nhưng không ai dám nghe theo nên hai tên đó cũng tịt luôn hahahah


Banana Leaf: quán bia tui đến uống đêm đầu tiên ở phố Tây Seam Reap. Cả đám là chị H, NCòi, Trân với tui order bia, pancake và french fries, xin năm lần bảy lượt vẫn không có tương ớt nên cuối cùng tui xin muối & tiêu & chanh luôn. Chốc sau thì T mới xuất hiện, ổng đi lạc vì đi mua sim điện thoại để gọi về cho người yêu. Nghe nói là sim du lịch $10/cái được 40mins quốc tế. Hắn cũng mua được một cái sim $10 nhưng nói chuyện được đúng 4phút, chết cười hahahah


Pizza Seam Reap: tên của cái pizza này í, vẫn ngồi uống bia ở phố Tây đêm thứ hai ở Seam Reap nhưng quên mất tiêu là quán tên gì rồi. Đêm này là sau khi tụi tui được dẫn đi thưởng thức món mát xa về vì nguyên một ngày đi bộ thăm thú đền đài với cả lên đỉnh Bakheng nên cứ gọi là 'rã rời', mà thiệt ra mátxa ở Seam không có cửa với mátxa ở Saigon đâu. Nhắc cái dzụ mátxa mới nhớ, tui đi thường xuyên thì không nói, còn lại toàn các nhân vật chỉ mới nghe đến cái từ 'mátxa' lần đầu nên đi mátxa mà như coi xiếc coi hài vậy. Cả đám cứ nằm cười lăn cười bò khi mấy cô nhân viên đụng tới người. Nói chung, cuộc mátxa tự nhiên biến thành bãi cười vì toàn bộ nằm cười la liệt. Tui không nhột nhưng cũng mắc cười quá trời vì thấy mấy người kia cười vì nhột ặk ặk. Đoạn tips cũng chết cười, nhưng thôi không kể nữa đâu heheheh


Đỉnh Bakheng: đây nè, sau vụ án này mới được mátxa nè. Đỉnh này không cao, nhưng đường lên hơi dốc dốc và dài dài. Leo lên vẫn được nhưng leo xuống mới là thảm họa, nói thảm họa thì hơi quá nhưng vì những bậc thang quá xá nhỏ nên phải hết sức cẩn thận, có thể trượt chân như chơi, với lại nhìn hình thì biết, quá đông người cũng là một trở ngại


Hoàng hôn: chỉ được như này thôi, mà phải chen chen chúc chúc trong từng ấy người mà ngắm. Theo lời giải thích của hướng dẫn viên, thì hôm đó trời mây nhiều quá. Mấy người kia chọc tui là "sang lắm, qua đây chỉ để ngắm hoàng hôn thôi há. Ngắm cho đã đi rồi dzìa" hahahah


Cổng Chiến Bại: tui thích tấm hình này nhất, thích cái cổng này nhất. Nghe chú hướng dẫn viên người Kam giải thích thì khi vua thua trận trở về thì vào thành bằng cổng này, cổng này còn có tên gọi khác là Cổng Ma (vì thua trận nghĩa là có người chết, nghĩa là...dzậy dzậy đó)


Đặc trưng: cảnh này là thường xuyên thấy trên đường đi. Ở Kam, chuyện ngồi trên nóc xe như này là quá sức bình thường, xe đò các loại thì tự nhiên nối thêm một khúc romooc thêm dzô, có xe thêm dzô cả mét luôn chứ không được ngắn như dzầy đâu. Trong xe thì nhồi nhét khỏi nói, nếu không nhồi nhét thì người ta đâu cần phải leo lên nóc xe mà ngồi nữa.

Chuyến đi Kampuchea kéo dài hai năm trời của tụi tui (hay còn được tính thành...4ngày hìhìh) nhìn chung kết thúc tốt đẹp. Cả chuyến đi không ai bị...đau bụng heheh, đồ ăn thức uống cực kì hợp khẩu vị nên mọi người ăn uống cứ gọi là no say, hầu như bữa ăn nào cũng ngon và thịnh soạn (một bữa cơm mà mười món ăn tất cả, vừa khùng vừa phí, héh).
Ấn tượng đọng lại sâu sắc là:
- Nước này nghèo quá (điện nước rất thiếu thốn, chỉ PnomPenh & Seam Reap là tạm đủ nên sử dụng hết sức tiết kiệm, thậm chí đèn đường của hai thành phố này được mở thay phiên mỗi ngày một bên).
- Người dân rất dễ thương, thân thiện dù cũng đeo bám khá dai dẳng để bán hàng. Và đặc biệt là nói tiếng Việt chíu chíu luôn khiến bà con cô bác đi du lịch lé hết mắt hìhìh
- Chợ búa hàng hóa chán khủng khiếp, tui không mua được gì hết trơn ngoài hai cái khăn choàng cổ (ngộ ghê, xứ này bán khăn choàng cổ làm gì hem bít)
- Xăng rất mắc nhưng xe hơi lại rất rẻ. Dân Pnompenh đi toàn xe xịn, xịn ơi là xịn luôn. Xịn đến nỗi tụi tui nhìn cũng lé mắt luôn
- Muỗi quá trời quá đất, vừa check-in khách sạn là muỗi bay vù vù làm tụi tui nổi hết da gà. Nên buổi tối phóng thẳng ra pharmacy mua liền một ống kem chống muỗi và xài thường trực luôn.


Pnompenh: đường phố cũng tàm tạm, nhưng thủ đô này không có lấy một tòa nhà cao tầng nào hết luôn. Tui ở phòng khách sạn tuốt trên lầu năm, nhìn bao quát hết thành phố nên cảm giác thủ đô này rất là sơ sài (xơ xác nữa).

No comments: