

Phim nay không biết nói sao nữa. Đầu tiên phải nói là phim này rất hút khách. Từ ngày đầu tiên công chiếu, theo tui biết thì luôn luôn kín rạp (không phải tin hành lang hay gì đâu nha, mà là tui gọi điện thoại đặt vé trước đều nghe "hết chổ" thôi). Như hôm nay nè, định đi coi xuất 7g30 nhưng gọi điện thoại thì cũng lại nghe "hết chổ" nên tui chuyển qua xuất cuối cùng trong ngày 9g20. Vậy mà phải ngồi tuốt hàng ghế thứ 13 (gần như sắp cuối rồi í) mà lại là hai bên cánh gà đó nha (chứ đừng tưởng là dãy giữa).
Bốn mẹ con phải lót tót đi sớm nếu không muốn vé của mình đã đặt bị hủy luôn. Loay hoay gửi xe lấy vé xong thì con dư cả hai chục phút luôn. Thế là lang thang trong cái nhà sách con con của rạp hát. Lạ thiệt, tối mịt tối mù mà mọi người đi xem phim đông nghịt (chủ yếu các em teen, nhớ mình khoảng tuổi này làm gì được ra khỏi nhà giờ này nữa chứ).
Không biết nói về phim này như nào. Phim hơi bị dài dòng với nội dung như vậy, có nhiều chi tiết mà tui thấy buồn ngủ quá, nhiều chi tiết cười không nổi, không hiểu sao khi nàng An & chàng Du hôn nhau là trong rạp vỗ tay. Tui thấy phim này được nhất ở một vài lời thoại rất thông minh và hóm hỉnh, và rất đúng lúc như vai và lời thoại của thần chết Đan. Trong phim thấy Johnny Trí Nguyễn hơi nhăn nheo và không được đẹp trai lắm.
Nói chung, theo dõi blog của đạo diễn thì tui thấy phim này hấp dẫn dễ sợ. Nhưng khi xem phim thì không thấy cái hấp dẫn ở đâu. Tưởng vai của Thành Lộc nhiều đất ai dè có chút xíu, vai Phương Thanh thấy cũng hài hài nhưng giọng bà đó nghe kì kì cục cục làm sao. Một câu nói ngắn của vai anh công an khiến cả rạp cười đắc ý và hài lòng "không phải cái gì dân thấy thì công an cũng thấy đâu nha" (thật nà chí ní hahah). Phim này sẽ khiến người ta nhớ nhất cảnh hai anh chị vai chính trần như nhộng trong nhà tắm mà đẩy đưa nắm giật cái khăn chổ 'ấy' (nói chung, cái quan trọng nhất thì không được thấy đâu).
Về nhà, Mẹ nấu mì gói cho ba đứa ăn luôn. Lấy tôm còn dưa trong nồi canh chua tôm. Triệu ăn mì hàn xẻng hàn cuốc gì đó (nhão nhoẹt thấy ghê). Thôi đi ngủ, mắt lại díp hết rồi.
No comments:
Post a Comment