Saturday, November 15, 2008

football dream team

đây là những 2 dreamteams luôn đó

Tối qua bạn P xách dù xách bị theo hầu bạn chồng đi đá banh. Nói là tối vậy thôi, chứ khởi hành đi từ hồi 3g30 chiều rồi vì sợ đường xá kẹt xe này nọ, mà bên này đi trễ đồng nghĩa với bất lịch sự dzô dziên thúi nên sợ lắm ặkặk

Tổng cộng hai đội luôn mà có được 9 người thôi á, còn không bằng một đội bóng thiệt luôn là sao? Vậy mà mấy người này cũng chơi được mới ghê. Bốn anh mặc áo trắng là một đội, các anh còn lại là một đội. Nghĩa là mấy anh áo trắng chấp các anh áo màu một người luôn đó, ghê chưa? Đá có một tiếng đồng hồ thôi, nghỉ giải lao 5 phút, sân mướn €45/1h nên mấy anh tận dụng giờ để chạy lắm, không dám ngừng lại xa xỉ đâu. Chỉ có chồng mình là mới vô chạy 5 phút thôi là đã chạy ra ngồi thở hồng hộc hahhaahah. Trời, chứ tui chưa thấy ai mà mấy năm mới đi đá banh một lần, tới tận ngày đá banh rồi mà còn chưa chịu tập thể dục lại cho nó dẻo dai có sức bền nữa chứ. Đến ngày đá là xách đít đi đá thôi, hỏi sao không chạy được hơn 5phút chứ híhíhíh. Mà tui cũng chưa thấy có trận bóng nào mà tỉ số choáng váng như vậy. Chung cuộc là 6-8 nghiêng về phe áo màu, nhưng mà bạn chồng mình không chấp nhận là thắng ít như vậy, bạn chồng nói là ''tụi anh đá dzô mười mấy trái lận mà''. Trời, ý nói tui ngồi coi mà ngủ hay sao á, còn không thì tui không biết đếm.

Đá xong cả đám kéo nhau đi ăn tối, trời ơi ăn tối như hành xác. Tui đói rã rời, vậy mà mấy ông chạy hồng hộc như trâu nhưng đến tận 8g tối mà chưa thấy mặt người nào biến sắc hết, cứ tà tà từ từ đến nhà hàng Thái thôi. Đã vậy đậu xe còn hơn tra tấn, chạy hơn nửa tiếng đồng hồ trong bãi đậu xe mà căng mắt hết sức thì cuối cùng mới ra được một chổ đậu, khủng khiếp gì đâu.
Nhà hàng Thái thì sao ta? Đồ ăn nói chung là bình thường, 8 mạng ăn tốn hết €350 tui thấy uổng quá. Với lại, tui nghĩ người Thái hay người Ấn chắc ăn cay không bằng người Việtnam mình đâu nha. Đồ ăn Thái theo tui nghĩ chỉ có mùi cay thôi, chứ người việtnam mình nhai luôn ớt tươi không à. Trong bàn tiệc cũng rứa, tất tật các người trong bàn (có một anh Ấn) thì đều le lưỡi lắc đầu kêu la là cay này nọ, chỉ có hai vợ chồng nhà này là không thấy cay một chút xíu xìu xiuuu nào (hay tại vợ chồng nhà này đạt đến cảnh giới ăn cay rồi ta!?).
Nhắc tới anh Ấn mới nhớ, nói chuyện với ảnh tui sợ quá. Tui cứ đực mặt ra mà nghĩ bụng ''sao nó nói tiếng Ấn với mình vậy ta??", nghĩ lại thấy mấy người làm kia tiếng Anh giỏi quá, tui toàn nghe loong toong toong với eóoo èooo ẽoooo ẹooo lên núi xuống đồi mà thấy mấy người kia trả lời lại mới ghê, thiệt xấu hổ không thể tưởng
Đi coi đá banh mà tới 12g khuya mới về được nhà, tui mệt còn hơn mấy người đá banh nữa. Lần sau có rủ đi nữa chắc tui dẹp quá.

No comments: