Friday, October 26, 2007

nhảm như tấm thảm

câu này nghe không hay lắm nhưng nói chung xài cũng được, chỉ để diễn tả tình cảnh vớ vẩn hiện tại thôi mừh. Mấy bữa nay tui hơi buồn bã, vì cách đây cũng...mấy bữa, tui có làm một chuyện phũ phàng dễ sợ, tàn nhẫn dễ sợ nên sau đó tui buồn đến nỗi bị khó ngủ luôn. Còn khi ngủ được thì thức dậy người khó chịu bứt rứt, tui cảm thấy tội nghiệp cho cái người bị tui đối xử dã man kia nhưng mừh tui không hối hận vì đó là chuyện phải làm...dù vậy tui vẫn buồn bã ngày này qua ngày khác.
Mà may quá, hôm qua tui đi ăn tối với ông sếp cũ, nói chuyện dzui đến nỗi cười đau hết cả ruột. Lão sếp ép tui ăn thử mấy loại sauce french style, rồi america style rồi mix tá lả gì đó khiến tui dzìa nhà gần 11g khuya mà Tào Tháo vẫn còn đòi gặp mặt hai ba lần hix hix

Tâm trạng là vậy, nên tui cũng muốn viết blog lắm, nhưng ngồi ở office thì thiệt là điên hết sức với cái internet. Yahoo dạo này dở chứng không chịu nổi, lúc mở được lúc không. Mà vào blog thì có khi bị cho quay về ngày xưa ơi là xưa luôn, không thể hiểu nổi, nghe đâu là yahoo 360 sẽ bị bức tử cuối năm 2007, nhưng mà giờ đã không xài được nữa rồi. Khổ nỗi, blogspot trong văn phòng lại là trang cấm...thiệt nhảm nhí hết sức...cứ vào blogspot là "...bị cấm..liên hệ admin..." bla bla gì đó, không còn gì dzô dziên bằng.
Cho nên khi có hứng viết blog thì không muốn viết vào yahoo nữa (trước sau gì mà nó chẳng mất), nhưng vào blogspot không được nên chẳng biết viết vô đâu, đợi đến tối về nhà thì hứng nó bay đi đâu mất...dzậy nên tâm trạng cứ treo ngày này qua ngày khác là vậy đó.
Tâm trạng đã treo lơ lửng còn tinh thần thì bị tình hình tài chính đe dọa, số tui dzui ghê lắm: khi có tiền thì không nói làm gì, nhưng khi không tiền thì toàn gặp chuyện giật gân (bùn ghia). Cho nên, đã buồn mà còn hết tiền nữa thì...bó tay luôn chứ sao hahahah

Sáng nay Kis tâm trạng quá, mà tâm trạng giống tui...hồi xưa và cả hồi nay luôn, nên bị trúng đài hai đứa nói đến nỗi cái phone nó nóng máu luôn hihihih. Dzậy mà bả còn kêu "sao buồn thì tự nhiên cũng quên hết mấy chuyện để buôn bán", trời ơi...quên mà nói chuyện đến 40phút luôn thì chợ nào cạnh tranh nổi với hai đứa này nữa trời.
Thôi, ngừng viết, tự nhiên có một cơn chán ập đến......

No comments: