Friday, October 19, 2007

ngày hôm qua hay ho

mắc cười lắm nha, hôm qua đi làm bằng xe bus (cái của nợ, không biết từ bao giờ mình cứ gọi xe búyt là xe bus, khùng gì đâu). Vì buổi sáng cần nói chuyện gia đình với Mẹ và dì Út, nên thế là đi làm trễ mà đi trễ thì phải đi bằng bus thôi, nhưng nói chuyện gia đình lại còn không nói được trong gia đình, thế là cả 3 đi ăn sáng để nói chuyện, tránh tình hình bị dòm ngó bởi bà Ngoại híhíhíh (dạo này bà Ngoại cứ căng thẳng cả nhà lên, không ai chịu nổi hết).
Ăn sáng xong xuôi, nói chuyện xong xuôi thì Mẹ chở ra trạm xe buýt, còn dì Út đi chợ. Trên đường lên công ty thì ổn thôi, giỏi lắm, đi làm trễ nhưng vẫn hoàn thành công việc đúng tiến độ cần hoàn thành trong buổi sáng (giỏi quá đi chứ hahahah). Vì đã làm xong cái công việc cần làm trong buổi sáng, nên buổi trưa còn lại chỉ nôn nóng muốn về sớm mà thôi. Mà cái tội chần chừ không bao giờ bỏ được hay sao í, cuối cùng đến 4g chiều mới ra khỏi công ty (mà lại còn phải đi quá giang chị Mỹ để ra trạm xe buýt mà về). Bây giờ tui nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ giao thông rồi, không có nón bảo hiểm thì không đi xe gắn máy đâu, giỏi quaaaá.

Hay ho nó nằm ở đây, về đúng giờ thiêng quá hay sao, xe buýt cứ gọi là đầy nghẹt người, chổ đứng thôi còn muốn không có nữa là chổ ngồi. Xe buýt ngừng lại nhiều trạm để đón khách lên. Có đoạn, xe dừng đón một chị bị tật phải đi cùng cây nạng nữa, hai ba người lên cùng chuyến xúm vào đỡ phụ chị lên xe (dễ thương wé). Có đoạn, bà mẹ đi cùng thằng nhóc chừng 9tuổi, thằng nhóc lay hoay len chen không có chổ ngồi, một cô đứng đứng tuổi đứng dậy kêu "nè, con ngồi đi" (dễ thương wớ dzậy chời). Tui thấy, mỗi ngày mà đi xe buýt thì kinh nghiệm sống tăng, cảm giác yêu người yêu đời tăng, cảm nhận cuộc sống màu sắc hơn, đồng thời cũng sẽ thấy nản hơn với khung cảnh cuộc sống trôi qua cái cửa sổ xe buýt. Và văn hóa, ý thức, cách sống cùng kiểu cư xử của người Việt Nam hiện rõ mồn một (tui đang viết cái gì dzậy nè)

Tui đứng trên xe buýt cả tiếng đồng hồ để về nhà, vậy mà có một đoạn hết sức...đau bụng vì nhận được một cái sms đọc xong hết hồn. Có một tên thông báo về công việc cho tui rồi cuối câu là "MISS YOU" viết in hoa bự tổ chảng hahahah. Tui đâu có ngạc nhiên (đừng nói tui chảnh, tại tui…bị hoài à heheh), nhưng tui phải gửi tin nhắn trả lời để nó biết là tui nhận được thông báo của nó, đồng thời phải có feedback về cái sự miss của nó, nên nội dung cái sms của tui là "đồ điên". Vừa đơn giản mà mang đầy đủ sự xác nhận về mặt info mà chuyển tải được thâm ý của tui đối với sự nhớ nhung của nó.

Nói thiệt, tụi con trai nó kỳ cục làm sao í không biết nữa. Tui thấy, đa phần mấy anh thích tui toàn là hiền hiền (chồng tui cũng dzậy). Mà mấy anh hiền lành toàn là thích con gái ngổ ngáo nasty một chút hay sao. Nhiều khi tự thấy mình nói chuyện...bố láo ghê gớm, thỉnh thoảng còn chửi thề hỗn hào nữa chứ, còn nói chuyện toàn quát tháo nọ kia. Nhưng mà mấy anh cứ gọi là cười tươi rói rồi mời ăn tối lung tung (hay tui tưởng tượng như tưởng...voi) hahahah

Quay lại chuyện đứng cả tiếng đồng hồ trên xe buýt và cả mớ chuyện hay ho trên xe, tui về tới nhà mà mỏi chân gì đâu hix..hix. Thứ Bảy này tui quyết tâm đi sắm đồ thiệt là đẹp để đi đám cưới đây. Mong thứ Bảy dễ sợ, hôm nay thứ Sáu rồi..heheheh...

3 comments:

Giaochi said...

đúng ròai. mấy chàng hiền hiền toàn thíx mấy nàng hay bắt nạt mấy chàng!!!

Mrs. Truong said...

bà này sao hôm nay lụm được tui nữa dzậy nè :P :D

Giaochi said...

ta.i tui gio?i !!!