Wednesday, December 31, 2008

nhớ nhà

Ở Hàlan này vẫn cho đốt pháo nhưng là đốt trong trật tự. Chỉ được đốt từ 10g sáng ngày cuối cùng của năm mà thôi. Nghĩa là từ sáng giờ Mrs. Truong đã được nghe lép bép lốc bốc lốp bốp lùng bùng cái lỗ tai rồi. Mà không phải mới hôm nay, thật ra từ giữa tháng là đã râm ran nghe tiếng pháo rồi, nhưng chỉ có hôm nay là đặc biệt thôi, đúng vậy là HÔM NAY
Hôm nay khắp nơi ai ai cũng đốt pháo nhà nhà đều đốt pháo, thế là mùi pháo tỏa dữ dội từ khắp nơi. Cái mùi kỳ lạ quá, hít một hơi là mình nhớ liền những đêm giao thừa ngày xưa, nhớ ngay lập tức. Tiếng pháo thì đã nghe cả nửa tháng nay không sao, nhưng cái mũi quả là kích thích cái tai, mùi pháo khiến tiếng pháo trở nên thân thương quá. Thế là cả hai thứ, mùi pháo và tiếng pháo đẩy mình về saigon của những NGÀY XƯA.
Những ngày xưa khi tiếng pháo vang lên đì đùng khắp nơi suốt đêm giao thừa. Nào là mùi pháo, tiếng pháo, xác pháo, đâu đâu cũng là pháo, chổ nào cũng thấy pháo. Trẻ con thì cầm vài viên pháo nho nhỏ vừa mồi lửa vừa căng thẳng nhìn tim pháo cháy đến đâu để còn quăng đi trước khi quá sợ. Người lớn thì chỉ đốt những dây dây pháo mà thôi, có nhà thì đốt 5 mét pháo, nhà kế bên chơi lên 10 mét, nổi tiếng nhất ở xóm là nhà ông Đức Minh trồng răng. Ông này là nha sĩ nên giàu nứt đố đổ vách, nhà 4 tầng mặt tiền đường nhưng không biết ổng đốt bao nhiêu vì cứ treo hết dây này đến dây khác từ sân thượng đụng tới đất, người lớn con nít bu lại nhà ổng coi đông như kiến. Sau khi các dây pháo nổ xong, tụi con nít còn có khả năng lượm được những viên pháo chưa nổ mà đốt tiếp. Nhớ không lầm thì mình toàn được nghe kể thôi chứ hồi nhỏ thì không được cho ra ngoài chơi với con nít trong xóm huống chi đi ra tuốt ngoài đường coi người ta đốt pháo heheheh.

Phải nói là sau khi không được đốt pháo, Tết gần như không còn là Tết nữa. Mà không được đốt pháo từ lúc nào ta? Không nhớ nữa. Chỉ là đang ngồi cách xa Saigon hơn 6000 dặm và nhớ những ngày còn mùi pháo và tiếng pháo trong khi khắp nơi tiếng pháo vẫn xa gần to nhỏ. Nhớ nhà

No comments: