Thursday, June 12, 2008

...


Không biết nói sao với Mẹ là đừng dạy tôi trở nên yếu đuối một cách ấu trĩ như vậy nữa?
Dĩ nhiên, Ba Mẹ nào mà chẳng yêu thương lo lắng cho con cái, tôi dù chưa có con nhưng vẫn luôn luôn hiểu Mẹ tôi rất thương và lo lắng cho ba chị em tôi, nhất là với một đứa đang ở nơi xa xôi như tôi.

Làm sao Mẹ thấy được rằng từ trước đến nay tôi đã gặp bao nhiêu khó khăn, và đã vượt qua những khó khăn đó như thế nào, có cần ai giúp sức hay chỉ với một mình mình?!!?

Tự nhiên cảm thấy thật bức rức khó chịu trong lòng.
Tôi sẽ là bầu trời trong xanh kia? Lúc nào cũng chu du thiên hạ cùng với nắng với gió, sẽ được thấy cả thế giới này.
Là cửa sổ? Ổn định và chỉ nhìn thấy bầu trời trong giới hạn của chính nó.
Hay chỉ là cái cây nhỏ nhoi kia? Dựa dẫm và chỉ được nhìn thấy những bao la, những sắc màu, những thanh âm khi có người mang nó đến cửa sổ.

2 comments:

Giaochi said...

chac nang dang den giai doan sap can dung whisper roi...

Mrs. Truong said...

chắc đâu đó đó hèhèh