Tuesday, March 23, 2010

chuyện con cái

Qua nhà bà Hai đọc bài buồn vui với con, thấy đúng là tâm trạng làm Cha làm Mẹ. Chuyện Ba Mẹ Con Cái làm mình nhớ đến chuyện đang rần rần ở quê mình hai tuần nay, muốn đem ra chia sẻ với mọi người, nhất là những ai đang là ba mẹ. Mình chỉ kể sơ qua thôi vì không rõ lắm nhiều chi tiết nha.

Số là cách đây khoảng hai tuần, có một em gái 12 tuổi được cho là mất tích. Em ấy đi học về đến nhà rồi nhưng khi ấy thì ba mẹ không có ở nhà, em đã dựng hẳn xe đạp ở chổ đậu xe của khu nhà luôn rồi và gọi điện thoại cho ba mẹ. Khi ấy ba mẹ đi công chuyện gì đó và hai mẹ con sau vài câu nói chuyện thì em nói là có ai ở trước cửa nhà mình, rồi thì sau đó em cúp máy và khi ba mẹ về nhà thì không thấy em đâu. Lúc này ba mẹ của em vẫn bình thường vì đoán là em chắc đi coi trận bóng của mấy đứa bạn nữa nên chắc sẽ về trễ thôi. Cuối cùng thì mãi không thấy em về, thế là ba mẹ của em phải đi báo cảnh sát.
Ròng rã mấy ngày trời không tìm thấy em đâu, cả nước đều được báo động để tìm kiếm em, tv hàng ngày đều trực tiếp đưa tin về tiến độ tìm kiếm. Cảnh sát có kiểm tra đi kiểm tra lại cuộc điện thoại cuối cùng của em và Mẹ, vì khi Mẹ em nghe em nói câu (đại khái thôi nha) ''có người ở trước cửa nhà mình'', mà trong tiếng Hàlan thì người = man và người hàng xóm = buurman, nói chung đại khái là man man gì đó không rõ lắm nên khi này cảnh sát quyết định sẽ điều tra rõ hơn về những người hàng xóm. Mrs. Truong không nhớ rõ là sau bao nhiêu ngày, nhưng cuối cùng cảnh sát chưa điều tra thêm được gì thì đúng là người hàng xóm cách nhà em hai căn, hắn đã đến sở cảnh sát tự thú tội. Khi ấy cả nước bàng hoàng vì được tin là em đã bị giết, và hung thủ lại còn là cảnh sát nữa mới đáng sợ, tay cảnh sát ấy 26 tuổi.

Đọc blog bà Hai bao lâu nay, mình hiểu rõ bà này đúng là yêu thương và lo lắng cho con cái hết mực. Hở tí là con gái này, hở tí là con gái nọ, mua sắm nấu nướng làm bao nhiêu việc chung quy bả cũng nghĩ đến cho hai công chúa trước tiên. Giờ hai nàng ấy bị cận thị mà bả lo sốt vó.
Như chị Bebo thì có hai hoàng tử, lần đầu tiên Mrs. Truong đọc blog chị là khi chị chưa viết gì trong blog hết, chỉ để mấy tấm hình của hai thằng ku thôi à và khi ấy cũng chẳng có followers nào. Lúc coi mấy cái hình đó thì thấy hai thằng ku cười vui lắm, nhưng nhìn là biết thằng nhỏ bị down syndrome rồi, lúc đó Mrs. Truong muốn comment lắm nhưng tính mình là không bao giờ comment khi thấy ai có chuyện buồn hoặc đại khái vậy, vì rất sợ làm người ta nhạy cảm hơn và mình thì chả an ủi được gì đâu, nghĩ vậy nên thôi không comment. Sau này chị Bebo bắt đầu viết blog thì mình bắt đầu đọc nhưng rất hiếm khi comment và đặc biệt những entry nhuốm buồn và nhạy cảm như đã kể trên, nhất là entry ''thằng rớt'' của chị.
Con gái mình thì mới có 5tháng, hôm nọ bị cảm cả tuần, sổ mũi khụt khịt mũi nghẹt mũi khó thở nói chung là ngủ khó bú sữa khó, nhìn con nhỏ mệt nhọc bú sữa mà xót ruột không chịu nổi.

Từ mấy chuyện này mà khi theo dõi tin về em gái 12 tuổi bị giết, sau khi báo chí đưa tin, tv trực tiếp cảnh mọi người mang hoa đến chia buồn trước cửa nhà em rồi thì thôi, không còn tin tức gì nữa. Mình nghĩ, như mình con bịnh chút xíu mà đã xót xa, vậy thì cha mẹ của em gái đó hiện giờ đến phải phát điên thôi nên báo chí không thể đưa tin nữa, phải để người ta yên. Đến cả mình khi đọc báo hay tin mà còn bàng hoàng thẫn thờ cả người, huống chi là chính ba mẹ của em.
Mình mỗi ngày đọc bao nhiêu là blog của mọi người, cảm nhận được tình thương bao la của các bậc cha mẹ dành cho con cái mình như chị Ba Đậu, anh Phú, chị Dã Qùy, chị Polka, Vivian, mẹ Peapod, mẹ Song Mai...ôi nhiều lắm kể sao hết. Nhưng cảm nhận được tình cảm lớn lao đó nên mình cũng cảm thấy lo sợ nhiều hơn cho con cái mọi người, cho con của mình.
Có phải thế giới này càng ngày càng đáng lo sợ?!? Nếu có một điều ước, mình sẽ ước liền cho sự an toàn của tất cả trẻ em.

19 comments:

Polka Dots said...

Ở Hà Lan còn ít lo, ở Mỹ mới lo nhiều. Tin tức con nít mất tích trên TV phải nói là nhiều. Hôm nay nghe mất tích, vài hôm sau lại nghe tin đứa bé đó bị giết. Gớm ghê. Mà chưa hết, ở Mỹ lại còn thêm cái nạn những người quẫn trí mang súng vào những chỗ đông người xả đạn vô tôi vạ. Sợ nhất là một ngày nào đó có một thằng khùng xách súng vào trường con mình. Chị chỉ ước có luật cấm không cho ai được mang súng hết (trừ cảnh sát).

Anonymous said...

Thế giới này ngày càng dể sợ ...Ở Mỹ như bà PD nói, còn thêm đám child molesters ...Mà đa số con nít bị hại là do người thân bên cạnh như cha ghẻ, bồ bịch của ba/má, họ hàng và hàng xóm không à ....Thêm vào nhiều cha mẹ lơ là không kiểm soát được việc con chơi online nửa ...Toàn đám sói lang chực sẳn không à ...Uớc gì tử hình đám bịnh hoạn biến thái đó cho rồi .

Mrs. Truong said...

Dzậy rồi sao tránh hai chị? Mình phải dạy con mình sao? Trời, bởi mới nói cái xã hội gì mà ngày càng đáng lo

Anonymous said...

Đau cái đầu phải không mấy mẹ hiền. :(

Đậu

Dã Quỳ said...

Dưng không sờ sợ nè nha mấy nàng ui !!! :( :(

Polka Dots said...

Cái vụ child molesters như bà Hai nói con canh phòng được, còn cái vụ thằng khùng xách súng vào trường ai biết lúc nào mình tới số. Mà trường học ở Mỹ khác với Việt Nam, muốn vô trường dễ ợt à. Như trường cu Việt thuộc lọai "open campus", có đọan rào thấp lè tè tượng trưng, có đọan không rào chắn gì hết, kẻ gian muốn vào trường dễ quá chừng. Trường cũng không có bảo vệ luôn.

Mà qua Mỹ tui mới phát hiện cái vụ này: nhiều trường ở Mỹ không có cổng trường. Ngộ ghê.

Anonymous said...

Trường tụi nhỏ nhà này cũng không có rào nè.. ra vô tự nhiên thoải mái nhé..có đi học trể cũng không sợ bác bảo vệ trừơng không cho vào nhen..

Đậu

Mrs. Truong said...

Em cũng thấy bên Mỹ lộn xộn hơn bên Châu Âu, nhưng ai biết được mấy chị ơi. Thì hồi năm trước bên này cũng có thằng khùng xách dao vô nhà trẻ mẫu giáo rồi đâm chết tán loạn vài người đó mấy chị, đâu cần súng đâu, ghê quá là ghê đi.
Nói chung, tự nhiên có con rồi thì mấy chuyện này nghe thấy sợ hơn lúc trước :(

Anonymous said...

mấy trường học bên Đậu với bên PD không có cổng đã đành, trong khi trường con Hai có cổng mà hông chịu đóng mới tức .
Tại đám phụ huynh VN mình nè, họ đổ thừa không có parking ...Chạy vô đậu chổ staff parking, coi cà chớn không ...Có người chạy thẳng vô trông sân cỏ mà ngay giờ thể dục con mình đang chạy ngoài đó ...Rủi thắng không kịp đụng con mình thì sao ...Đón con không chịu đứng ngay cổng mà đi lung tung trong các lớp học ....Làm mình đứng ngồi không yên vì sợ đứa nào kéo con mình đi rồi sao ...Nói bao nhiêu lần mà cha hiệu trưởng cứ sợ đám phụ huynh phàn nàn ...Mai mốt rủi chuyện gì xảy ra thì sao ...Ba Mẹ mình khuyên là đừng gây căng thẳng với cha hiệu trưởng quá, vì mình làm trong đó nửa ....Nên riết rồi giờ tan học thấy ai mình cũng nghi ngờ hết .

BeBo said...

Mặc dù đang sống ở Mỹ, tràn ngập bạo lực ở ngoài xh và trường học, nhưng đọc xong bài của nhỏ Trương, rồi còm của mọi người, mình thấy rởn tóc gáy và ớn lạnh từng chập...trường của Be Bo tuy không có cổng ngoài, nhưng tất cả mọi người vào bên trong đều phải qua phòng tiếp tân trình bằng lái xe, để nhận 1 tag có luôn hình của mình (họ chụp hình bằng lái và lưu trữ)dán vào trước ngực rồi mới được vào khu vực cho phép, mình thấy yên tâm phần nào, còn giờ chơi thì ở ngoài sân, mặc dù có cô giáo và bảo vệ nhưng vì không có cổng trường nên cũng sợ lắm. Thôi thì trời kêu ai nấy dạ, chứ mình cũng bó tay ở cái xứ tự do này...con mình, mình ráng giữ bằng hết mọi khả năng của mình vậy.
Nói với nhỏ Trương nè...đọc mấy dòng của em về chị và Bo, cảm động quá...rươm rướm rồi nè...không ngờ nhỏ là người thầm lặng thường xuyên thăm Blog của chị,,,cám ơn cưng nha...hôn bé con dùm chị.

Unknown said...

Sau nồi canh chua thì bài này làm tui cảm động quá xá. Con trẻ, luôn là tình yêu của chúng ta, nhỉ

Anonymous said...

Nhỏ Trương, công chúa bị nghẹt mũi có đi BS xin toa mua thuốc nhỏ mũi chưa vậy ? ...Nếu chưa thì gọi phone hỏi BS lẹ đi, thôi nghẹt mũi khó chịu là nàng không bú được đó nghen .

Serene's Mummy said...

đúng là có con rồi thì có nhiều cái lo wa mấy chị ha, lo từ ngày đấu tiên cứng bấu cho đến ngày mình già con lớn con trưởng thành rồi con có gia đình riêng của con, mà mình vẫn còn lo. :(

Mrs. Truong said...

bà Hai: ở đâu có dân vn mình, ở đó lộn xộn khỏi nói ha heheheh. Con nhóc con em có nhỏ nước muối à bà Hai, bs nói bú sữa mẹ là toa thuốc tốt nhất rồi. Dzậy thôi đó.

chị Bebo: đúng rồi đó chị, em cũng thấy trời kêu ai nấy dạ thôi chớ biết sao giờ.

anh Phú: thích anh Phú lắm đó, nuôi dạy và chơi đùa với con gái thoải mái gì đâu. Ba em cũng thân với em hơn hai đứa còn lại đó anh. Như anh Phú ở Vn đỡ ngán hơn ở Mỹ ha, mà ông này zang hồ nữa, ai dám đụng con ổng chời hahahah

Vivian: ờ, có con cái là lo cho tới khi nhắm mắt thì thôi

Anonymous said...

Nhỏ Trương, nhỏ mũi bằng nước biển do BS chỉ mua đó :) ...Con chị tới giờ vẩn xài khi bị cảm .

Mrs. Truong said...

Dzậy là nó đó bà Hai, bà kêu bằng nước biển, em kêu bằng nước muối :D

bòn said...

mo^~i la^`n va^.t lo^.n vo+'i So^ng May vi` no' kho' ngu? la`m mi`nh muo^'n ddie^n le^n thi` tui la.i nghi~ dde^'n chuye^.n me. chi. Q (blog Zen's corner) ho^`i ddo' qua(ng con so+ sinh ddo? ho?n xuo^'ng ga^`m xe ro^`i na(`m dde` le^n che khi bom no^? ... tui la.i tu+. nhu? co' tra(m nghi`n ba` me. the`m ddu+o+.c nhu* tui, tha`nh ra chi? ca^`u mong con kho?e ma.nh va` 0 co' chie^'n tranh, co`n la.i cha('c tu+` tu+` ti'nh... :)

Mrs. Truong said...

Bòn: yep, con khỏe mạnh là cái mình mong nhất, mọi thứ khác tính sau, chớ biết sao bây giờ.
Hehehe Sông May, khổ quá mình viết sai bét. Đến giờ vẫn bị confused vụ Song or Sông, Mai or Mây. Sorryyyyy :D

bòn said...

tro+`i, dda^u co' sao, ba` con confused la` chuye^.n thu+o+`ng nga`y ro^`i, tui 0 co' y' chi?nh, lo^~i tui cu~ng hay vie^'t ta('t.