Tuesday, November 10, 2009

mưa thu

Ngồi nhìn trời tự nhiên nhớ câu hát ''ngoài hiên giọt mưa thu tí tách rơi''. À mà không phải tự nhiên nhớ vì thật ra ngoài trời đang mưa thiệt, chỉ có điều là không phải tí tách mà thôi.
Mùa thu năm nay hơi lạ, giờ này mà bụi tía tô vẫn còn ngáp ngáp chứ chưa ngủm hẳn thì chứng tỏ nhiệt độ bên ngoài vẫn chưa đến nỗi nào. Mình bế quan tỏa cảng trong nhà gần hai tuần rồi, bao nhiêu thú vui tao nhã của mùa thu mình đã lỡ hết, bây giờ chỉ còn một thú vui duy nhất mà ai cũng biết hết nên mình khỏi phải khoe nữa hèhèhèh. Thôi vẫn muốn khoe tiếp à híhíh, nghĩa là bây giờ nếu không ngồi trong nhà ngắm trời thu xuyên cửa sổ thì cũng là ngồi trong nhà ngắm tình yêu mới mà thôi (dĩ nhiên). Còn tình yêu chưa kịp cũ thì sao? Thì ra rìa và quần quật trong bếp thay mình chớ sao híhíhíh

Mặc dù mấy hôm nay mình không ra ngoài nhưng nghe tả cảnh thì biết là bên ngoài không đến nỗi lạnh. Mặc dù bên ngoài không đến nỗi lạnh nhưng trời lại rất chi là âm u. Và mặc dù trời bên ngoài rất chi là âm u nhưng trong nhà mình rất chi là ấm cúng. Cũng phải thôi, nhà ai có niềm vui có hạnh phúc đều tự nhiên ấm cúng à. Một điều mình rất thích bên này, đó là khi buổi tối đi dạo loanh quanh ngang những ngôi nhà với các ô cửa sổ sáng ánh đèn vàng, mình cảm thấy một sự ấm cúng lan tỏa. Và điều đó tự nhiên khiến mình nghĩ rằng bên này nhà nào cũng ấm cúng và hạnh phúc. Mặc kệ một sự thật rằng khu nhà đó là nhà dành cho người già, khu nhà kia là khu nhà độc thân (ủa, mà già và độc thân vẫn hạnh phúc được phải không ta?). Mình nghĩ, xứ nào có mùa đông chắc đều dùng đèn vàng hết, để ít nhiều mang lại chút cảm giác ấm cúng?!?


Trước cửa nhà
Một cơn mưa đá của tháng mười một năm ngoái


Đằng sau nhà, từ cửa sổ phòng ngủ trên lầu
Một cơn mưa tuyết của tháng mười một năm ngoái


Nhìn hình cũ mới thấy trời hiện tại vẫn còn dịu dàng chán chê so với năm ngoái. Nhưng phát hiện ra cây mộc lan trước cửa nhà đã tả tơi dù sáng nay chim vẫn còn líu lo ngoài ấy. Lại mùa đông sắp đến trong thành phố rồi, tự nhiên nhớ Đà Lạt quá.

9 comments:

ChịBaĐậu said...

Mrs. Truơng hiện giờ đang ở đâu vậy? Tự nhiên nhớ Đalạt, đã từng sống ở đó à?

Anonymous said...

Mấy ngày nay công chúa ra sao ? Một đêm thức mấy lần ?

Polka Dots said...

Bộ chỗ em ở mùa đông trời u ám suốt hả?

Phải nói là phục lăn con nhỏ Truong. Mới sanh em bé xong mà giọng điệu vẫn nhí nhảnh. Ngày xưa mới sanh con xong chị stress quá chừng luôn.

Unknown said...

Bài này hay quá chớ, nhất là chỗ "ấm cúng".

Uh. Mới sanh xong mà yêu đời vậy là kiên cường lắm.

vivian said...

đúng là siêu nhưn có khác, sinh xong đa số ai cũng stress, mình tới giờ mà vẫn còn stress, mà siêu nhưn của chúng ta vẫn nhí nhảnh ghê áh :D

Giaochi said...

oh dung roi... ba nay nhi nhanh con ca kanh kinh that... thay nguoi ta sinh con stress lam minh ngan, thay ba nay sinh con nhi nhanh nhu con ca kanh lam minh ... ham wa

Mrs. Truong said...

chị Ba: dạ, em đang ở Hàlan. Nhớ Đàlạt là tự nhiên nhớ dzị thui à, vì xưa giờ thích Đàlạt, với lại có bạn trên đó nên một năm lên đó chơi hơn chục lần là bình thường nên giờ nhớ đó chị :D

Bà Hai: một đêm hai có khi ba lần, kiểu như thể thao nửa đêm của ngày xưa í mừ :))

chị Polka: u ám ko đến nỗi suốt nhưng cũng nản lắm chị, thiệt ra cũng có vài ngày nắng tươi nhưng dạng hàng hiếm, hàng hiệu, hàng lạ nên mỗi lần nắng một cái là bà con rần rần ngoài đường bất chấp nhiệt độ dưới 0 lun á

Mr. Đàm: cám ơn anh, nhất là ở chổ ấm cúng :D

Vivian: siu nhưn nhưng cũng có lúc điên như ai à bà ơiii

Annie: còn ham gì nữa mà ham, bây giờ làm mommy daddy của người ta là được rồi đó nàng ;)

vivian said...

trời, ngày xưa bà thể thao gì mà nửa đêm vậy bà? mà 1đêm tới 2 3 lần dữ vậy :D

Mrs. Truong said...

Bà Hai coi vivian kìa bà Hai, đúng là người kko biết thể thao là gì. Người ta đi nhậu & chơi bida ngoài phố đó chị ơi. Đã vậy còn cười mình nham nhở nữa chứ, chứng tỏ nghĩ xa giống bà Hai lúc trước nè hahahah