Wednesday, December 15, 2010

chuyện thỏ con

Mấy đồ chơi có hình con thỏ như này ở Hàlan rất thịnh hành, giống như Hello Kitty vậy đó. Bên này gọi là nijntje, đại khái là thỏ con.
Dĩ nhiên biểu tượng đồ chơi cho trẻ con thì trên tất cả các đồ dùng cho trẻ con đều có dấu vết của biểu tượng con thỏ như này: tô chén dĩa nĩa, thú bông, cặp sách tất tần tật đều rất thịnh hành. Nhỏ người làm nhà mình cũng có nhiều con này, nhiều màu khác nhau vì mẹ nó thích con thỏ này hơn là con mèo kitty.

Hôm nay coi tv mới biết nhờ con thỏ nhỏ xíu như này mà interpol phá được một trang web của bọn bệnh hoạn thích trẻ em. Đại khái là cảnh sát Mỹ đã theo dõi trang web đen đó lâu rồi, nhưng nhờ một tấm hình của một em bé trong trang web này mà cảnh sát phát hiện ra trong tấm hình đó có một món đồ chơi hình chú thỏ con này, một món đồ rất là typical Dutch và đó chỉ có thể là ở Hàlan. Thế là cảnh sát Mỹ kết hợp với cảnh sát Hàlan và phá được trang web này. Họ bắt được một thằng khốn nạn, hắn làm việc trong một nhà trẻ ở Amsterdam. Trời ơi, coi tv thấy mặt mũi khá là hiền lành mà sao khốn nạn súc vật quá, thằng này nên xử nó án nhẹ thôi, chỉ cần lấy hàng có nó bằm ra là xong. Nói chung, mấy thằng bệnh hoạn thì bắt bỏ tù chi cho mệt, cứ cắt mẹ nó hết cho các bậc làm cha mẹ đỡ lo.

Nhiều khi ở nhà chơi với con hoặc ngắm con tự chơi đùa tự nói chuyện, thấy thế giới thỏ con thật là bình yên và trong lành. Nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một xã hội hỗn độn, một nơi đầy rẫy sói và cáo khiến mẹ nhiều lúc lo lắng linh tinh cùng những nỗi sợ hãi mơ hồ.
Rồi nhiều lúc báo hoặc tv đưa các tin tức về trẻ em, mẹ cũng thấy nặng nề hồi hộp. Càng ngày càng lo sợ càng hồi hộp, tại sao con người càng ngày càng trở nên bệnh hoạn ghê tởm khủng khiếp như vậy?!? Hay là thần kinh của mình càng ngày càng trở nên có vấn đề vì suốt ngày cứ lo lắng những chuyện đâu đâu?!?
May quá vì hôm nay đọc blog của anh Hoàng, thấy ổng cũng cùng một nỗi lo tương tự, vậy là mình không phải bị thần kinh một mình. Và mình tự suy ra luôn là những bậc cha mẹ đều bị thần kinh như mình rồi nha.

13 comments:

ChịBaĐậu said...

Ừa, thật là bịnh hoạn.
Đồng ý với nhỏ về biện pháp tùng xẻo rồi bầm ra. Vậy là nhất.

Đây cũng cùng nổi lo nè nhỏ.

Haizz....

PhungPat said...

Ở đâu cũng có nguy hiểm rình rập con nít hết, nhưng không lẽ không cho con mình ra đường.

Mrs. Truong said...

chị Ba: chắc chắn là cùng nỗi lo rồi á chị

Phụng: thì đó, ko lẽ ko cho con mình ra đường, vì thế nên càng lo đó bà nộiiii

Dã Quỳ said...

Lo phập phồng, nhiều lúc hồi hộp muốn đứng tim lun à!

Nàng siu nhưn ui, lâu nay tuyết lạnh bên đó ra sao rùi? Chỗ nàng có đỡ xíu nào hông ?? Thấy im hơi lặng tiếng quá mà hổng biết chuyện gì nè!

Chúc cả nhà mùa lễ an bình và ấm cúng nhen!!! hugs

BeBo said...

Bắt được "cắt" hết là quá phải.
Riết rồi cũng hổng biết lo làm sao nữa Tr ơi:(

PhungPat said...

Nói nghe nè, ở Hà Lan đi xe hơi cũng như phương tiện công cộng, xem ra đỡ lo hơn ở VN nhiều hen. Chứ cha mẹ ở VN lo nhiều hơn vì đủ thứ nguy hiểm hết.

PhungPat said...
This comment has been removed by the author.
Unknown said...

rồi, tui cũng viết một bài bên nhà ủng hộ cả hai bạn, đồng thanh tương ứng.

Diên Hoàng said...

Mấy tên đó cho ở với khỉ, đười ươi! Dzui khi thấy đèn made in Holland sáng trở lại :)

miss_sadec said...

Mấy tên đó thẻo sạch hết cho cá ăn. Chị mần em cũng hơi lo vì nhà mới có thêm 1 công chúa nữa

bbblog said...

Tình cờ ghé nhà bạn, đọc thấy thú vị thật, xin giới thiệu nhà mới của mình nhé: http://baoblog.net

Mrs. Truong said...

chị Dã Quỳ: mấy hnay lạnh teo chứ còn sao nữa ặkặk, lạnh ko nói nên lời lun là dzậy á chị hehehe

chị Bebo: dạ đúng rồi chị Bebo, mình ko bao giờ hết lo được đâu chị ha

Phụng: nói chung ở nơi nào có nỗi lo riêng nơi đó à bà ơi

anh Phú: anh viết có chút xíu, đọc chưa đã anh ơi :D

anh Hoàng: anh nói vậy tội nghiệp cho tụi khỉ đười ươi ghê ặkặk

miss_sadec: còn miss này nói vậy thì tội nghiệp cho tụi cá hixhix

quyên said...

À, à, mấy cái vụ sợ này sợ kia đôi khi cũng làm chị giật mình toát mồ hôi.