Những buổi trưa hè mưa tầm tã, con P khùng (híhíh) hay chạy xuống nhà mình rồi hai đứa đội mưa đi ăn súp nóng. Hai đứa con gái ốm nhách mà ăn gần chục chén súp cay và thơm mùi ớt satế. Bà bán súp lại còn giống tên của hai đứa nữa mới hay, cứ hai đứa đến là bả tự động múc hai chén súp trước rồi đưa cho hai con khùng đang ráng đứng lúp xúp nép vào cái dù để tránh mưa tạt. Nhớ lại dzui ha mậy?!
Nhớ một lần mình với chồng đang lang thang thì từ đâu một cơn mưa kéo đến, hai đứa phải ào vào một quán hủ tíu vỉa hè trốn mưa. Bàn ghế thấp lè tè nên dù trú được mưa mà chân thì vẫn ướt và dính đầy cát vì nước mưa từ mặt đường văng lên. Hủ tíu thì dở nhứt từ trước đến giờ mình ăn.
Nhớ bài hát Khóc Một Dòng Sông, cũng may bên này thời gian qua vun vút không như Sài Gòn. Nếu không, tôi đã khóc một dòng sông...