Sáng nay, vào văn phòng thì mới biết là Ncòi bị mất laptop. Mất đồ hi-tech mà không mất có phong cách gì cả. Ít nhất thời buổi này, có bị mất cũng phải mất cho sang, kiểu bị giật chẳng hạn hàhàh. Ai đời, để laptop trên bàn làm việc, ngay trong văn phòng mà lại mất. Báo hại phải ngồi cả buổi để coi lại camera diary của cả ngày hôm qua luôn, mà vẫn không tìm ra được chút manh mối nào hixhix. Mà thôi, mất cái laptop đó hắn mừng gần chết hahahah: laptop ghẻ, mỗi tội bao nhiêu dữ liệu cuốn gói theo cái ghẻ đó mới chết người thôi.
Cũng sáng nay, gặp lại ông Bob, một chuyên gia Mỹ qua audit nhà máy cách đây 5năm rồi, cứ nghĩ ông này không nhớ gì mình đâu dù ngày xưa cũng thân thân sơ sơ, nên chẳng buồn chào hỏi gì. Đến lúc ổng nói chuyện với Mr. Ròm xong rồi quay qua mình "hey P, how are you?". Ối trời, quê một cục, vì đang lờ lớ lơ ổng híhíh. Ông này vẫn y như ngày xưa: người tròn ỉn béo ú, má phúng phính đỏ au, tuởng tượng ổng mà té xuống chắc tâng trở lên quá híhíh. Chiều nay chắc là sẽ về cùng xe đây mà, nhớ ngày xưa đi chung xe ổng đã từng hỏi "P, giày như mày đang mang, mày có bao nhiêu đôi tất cả?" hahahah
Cũng sáng nay luôn, Mr. Ròm mớ tên mình khi mình đã ra ngòai ăn sáng, lúc quay vào văn phòng trình diện, Mr. liền sổ một câu nghe mà sôi máu "dạo này tau thấy mày làm biếng lắm nha, coi không được rồi đó" ặk ặk. Làm biếng kiểu tui mà sếp nhờ được vô số việc riêng thì cũng hay.
Vậy đó, có buổi sáng không mà gặp toàn chuyện to đùng đùng. Thêm cái shipping plan nữa sếp chắc đuổi tui luôn (cám ơn sếp)
Monday, January 14, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment