Rừng Vàng
Vì làm quen được với chính thổ dân ở vùng Đất Mũi này và được nghe kể - nhìn thấy rất nhiều chuyện nên tui tin nước mình thực sự có rừng vàng biển bạc chứ không chỉ là những câu chữ sáo rỗng hồi còn nhỏ học được.
Rừng Đước dưới vùng này bị dân xứ khác đến khai thác than nên tàn phá gần hết, gỗ cây đước dùng làm nhà lại quá tốt nên sức tàn phá rừng của con người lại càng khủng khiếp hơn. Sau này nhà nước trả tiền theo kg cho dân bản xứ trồng lại đước nên tui mới có cơ hội được nhìn thấy rừng khi về đây.
Biển vùng này trù phú là điều không thể chối cãi, mỗi mùa tôm mùa cá người dân trúng vài tấn mỗi ngày là chuyện bình thường. Nhưng hiện giờ dân ở đây đánh bắt rất ác, không những đánh bắt tôm cá cua mà đánh bắt luôn cả trứng, theo đà này thì về sau chẳng còn tôm cua cá đâu mà ăn nữa. Chẳng hiểu là do thiếu ý thức hay dzì, hoặc có thể chạy theo lợi nhuận mà con người ta đã làm những việc mà không hề nghĩ gì đến tương lai.
Sông nước vùng này là tối quan trọng, là giao thông huyết mạch, là mùa vụ, là thực phẩm, là cuộc sống, vậy mà người dân ở đây chẳng màng giữ vệ sinh. Cái gì muốn bỏ đều vứt hết ra sông, tất tần tật đều thải ra sông hết cả. Hix
3 comments:
thì người việt nam mình có tâm lý "cha chung không ai khóc" nên cái gì thiên nhiên hoặc tương lai thì bất chấp... không hiểu rằng mình vừa xài vừa fá thì con cháu mình sau này lãnh đạn!
cần phải có chương trình giáo dục đào tạo đó mà.
Đúng là "cha chung không ai khóc", thấy ngta đổ đồ xuống sông nên tui hỏi là tại sao đổ như vậy thì ngta trả lời "sông lớn dzầy đổ đâu mà hông được, nó lan đều ra là xong chứ dzì" :((
Mà giáo dục thì chắc mất khoảng HAI CHỤC NĂM mới có kết quả
Post a Comment