Sáng nay lò mò thức dậy lúc 6g10, y chang như giờ ngày xưa đi làm. Lục tục chuẩn bị lôi đồ mang theo y như hồi xưa đi làm, 6g30 ra khỏi nhà được Mẹ đưa ra Hàng Xanh đón xe y như hồi xưa đi làm. Vừa đến nơi, mọi người thấy mình mừng quýnh hết cả lên hiihihih. Lại đi ăn phở Ao Sen y như hồi xưa đi làm, và phở vẫn ngon y như hồi xưa đi làm. Mọi người kêu, từ ngày P đi thì mọi người cũng không được ăn phở Ao Sen luôn hahahah
Lên đến công ty thì khỏi nói, ai vừa thấy P cũng ngỡ ngàng kiểu "có đúng là P đó không?", rồi thêm đủ kiểu ố á nữa, vui cười chịu không nổi. Có một con hôm nay không đi làm vì bận đi học nâng cao gì đó thì gọi điện thoại chửi mình xối xả vì lên mà không báo trước làm nó không được gặp trực tiếp mà chửi mình hahahah. Sếp lên văn phòng trễ, vừa bước vào thấy mình đã hỏi "ơ, mày bị đuổi về nhanh vậy?", rồi vẫn máu cơ hội sếp nói luôn "tháng 10 qua Paris phụ chú đi mày" ặk ặk. Nhưng ngay sau đó là sếp lại tót đi Tiền Giang mà không quên dặn những đứa còn lại ở nhà nhớ dắt con P đi ăn trưa hoành tráng. P nhận lời đi trưa nhưng 'hoành tráng' đối với P có nghĩa là đông đảo bà con cô bác cơ hahahah. Thế là cả công ty kéo nhau đi ăn một lần cho bõ, cũng phải hơn 30 miệng ăn. Mọi người nói, từ ngày P đi chưa bao giờ lại được vui và ăn ngon nhiều như vậy hahahah. Cũng phải thôi, nói không ngoa vì P là linh hồn của cuộc sống và công việc ở Highland mà. Khi P nghỉ mọi người còn khóc nữa kia mà heheheh
Ăn uống xong xuôi là cắp đít về, vì có phải ai cũng rảnh rang mà ngồi nói chuyện với mình cho hết giờ làm việc đâu, mà mình cũng có muốn ở đó để nói chuyện đến hết giờ làm việc đâu. Về cùng chị M, hai chị em nói được cả ngàn chuyện về chồng con dù bé P nó chưa có con cái gì, chị thì gật gật đúng đúng sái cổ luôn. Khổ lắm, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh và không nổi khổ nào giống nỗi khổ nào. Trong khi ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ gia đình bả chứ ai biết bả buồn đau như nào đâu.
Về tới nhà thì đã có sẵn bún bò huế, ăn một lượt 2 tô liền híhíh, ngon đã đời, ngon dã man mỗi tội chả hơi có vấn đề (sẽ gọi báo cáo lại cho Cụ biết sau). Sau đó thì Trân đi làm về nên hai vợ chồng chạy qua nhà ăn bún bò luôn. Phần no bụng sắp xếp xong thì cả nhà kéo nhau đi uống cafe, bao lâu rồi cả nhà chưa ngồi cafe với nhau ta? Nói chuyện về Nị không thôi mà vui nổ trời, cười ngoạc hết mồm. Cafe xong về nhà lại ăn thêm một tô bún bò huế nữa híhíh, ăn xong là mắt nặng trĩu, chồng gọi điện thoại mà không nói nổi đến mười câu nên vác xác đi ngủ ngay. Mà ngủ ngon dã man, ngủ sâu, ngủ đẫy thẳng đuột một giấc đến 6g sáng nay luôn.
p.s.: blog viết từ hôm qua mà có xong đâu, nên sáng dậy sớm quá đành viết blog cho xong heheh
Monday, August 25, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment