Mới đọc bên blog chị NL rằng ngày chị qua Mỹ sống, chị đốt hết thư từ giấy tờ này nọ nhưng lại mang theo những lá thư của tụi học trò. Đọc mà nhớ lại và ngẫm nghĩ, khi qua HL sống mình đã mang theo gì?!?
Không mang gì. Mình đã không mang theo bất cứ thứ gì thuộc kỉ niệm, không mang theo bất cứ gì gắn bó thân thuộc với mình, không mang theo cả những đồ vật yêu thích hoặc quý. Chỉ nhớ khi qua đây, mình có một vali nặng 20kg toàn những thứ nhảm nhí gì đó mình cũng không nhớ, chủ yếu là quần áo hay sao. Nghĩa là mình đã để lại tất cả.
Để lại tất cả. Vậy là mình đã để lại những bộ sưu tập(vớ vẩn), dù là vớ vẩn nhưng vẫn là những thứ mà mình đã dày công dành dụm từ nhỏ đến lớn. Để lại những cuốn nhật ký, từ cuốn nhỏ xíu đến cuốn bự bự (cá là Mẹ có đọc hốhốh). Để lại những tình cảm, những nhớ nhung đã và chưa bộc lộ. Để lại tất cả thư tình, tình nho nhỏ đến tình lơn lớn ặkặk. Để lại những sáng mưa những trưa nắng những chiều gió, những góc saigon, những chủ nhật cà phê và còn nhiều nhiều nữa...là để lại tất cả.
Khi mình qua đây, mình đã hoàn toàn không mất công suy nghĩ đem theo gì, bỏ lại gì vì mình biết chắc chắn rằng: mình sẽ về. Vậy thôi.
Hôm nay thức dậy 6g sáng ngồi cafe và gõ gõ vài cái....
Tuesday, June 21, 2011
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
10 comments:
lâu quá ko có hình xem, chữ không hà, coi nhức mắt quá, cho hình con dâu tui đê
Chờiiii ơi, thấy ghét hong. Viết có mấy dòng kiu nhức mắt. Bên đó thằng ku ''gể'' cười thấy ghét quá trời rồi nên hỏng muốn thêm hình con dâu nữa, hong thôi thiên hạ thèm chết hahahahah
mọi thứ đều là phù du. Điều quan trọng là nó nằm thù lù một đống trong tim, không dễ gì vất, quăng, đốt, cho... được. You know what I mean. Wink :)
Trời, chứa trong tim nặng lắm. Với lại, nó cũng rò rỉ từ từ, có khi mất hút luôn.
Chị cũng cá là ông bà già đã đọc nhật ký cùng các thư từ linh tinh của chị (cất trong một vali nhỏ gởi ông bà già).
Chị cũng định nói bỏ lại tất cả nhưng mang theo một trái tim, chứa biết bao nhiêu là tình.
Lúc chị đi, mang theo 2 cuốn nhật ký và một cái hộp rất nhỏ, báu vật. Còn lại, tất cả đã đốt nhẵn. Giờ nghĩ lại mới thấy ngu, sao lại đốt mà không gởi ai đó cất dùm, uổng!
Em đồng ý với anh Hoàng & chị Ba, rằng mình cất trong tim thì không bay đi đâu mất được.
Em cũng đồng ý với chị Polka rằng để trong time riết thì nó cũng rò rỉ vì không phải lúc nào mình cũng mở tim ra coi lại được heheheh
Mà có khi mình phải ngồi chổ cũ hoặc gặp ngừoi cũ thì mình mới nhớ lại nững kỷ niệm. Còn thư từ đồ vật kỷ niệm này nọ thì khi nào mình nhớ là mình lôi ra đọc lại và những kỷ niệm đó (kèm nhiều chi tiết) lại ùa về :D
Không mang theo bằng hiện vật ....mà mang theo cả 1 trời kỷ niệm và ký ức là đủ ...nhức nhối rồi á nhỏ ui!!!!
Em công nhận là một trời kỉ niệm thì quá là nhức nhối :D
đọc bài này thấy thương quá hà.
Còn bạn Mrcus thì sao? Bạn Marcus làm mình đọc lại bài của mình, rồi thấy mình viết nham nhở quá thể :D
Post a Comment