Nhà càng lúc càng lạnh, nằm dài ra ghế trùm hai cái mền mà trông ngóng ông thợ sửa lò sưởi đến, mong ổng còn hơn mong chồng mình, nghe tiếng xe là dõi mắt ra cửa liền. Người thì đau nhức ê ẩm, nằm một lát rồi thiếp đi lúc nào không biết. Giật mình dậy vì đôi bàn chân lạnh quá, sao người mình giữ ấm được chỉ có mỗi bàn chân là mình không giữ ấm được bao giờ, tại sao tại sao?
Vậy mà cũng ngủ được hơn một tiếng đó, giỏi ghê. Gần 3g chiều rồi, cha nội đó vẫn chưa đến là sao? Mình sắp thành cục đá trong phòng khách rồi nè. Nồi cháo nấu hôm qua mình cũng đã ăn sạch bách rồi, mệt gì mệt chứ cái miệng với cái bụng thì lúc nào cũng làm việc được hết. Mới vừa ăn xong chén cháo cuối cùng, lát nữa đói tiếp thì không biết lấy gì mà ăn. Trời ơi, sao sống ở châu âu mà khổ dữ vầy nè...chịu lạnh chịu đói...hahaha, than thở ghê gớm dễ sợ.
Chồng giao cho nhiệm vụ của hôm nay là ''viết thiệp chúc giáng sinh'', hay ghê. Mua từ đời nào, mua cả chục cái vì chồng gửi cho các đồng nghiệp còn mình thì muốn gửi cho các hàng xóm. Ở đây bao lâu chứ không ai biết mình và mình cũng không biết ai. À hơi quá, mình biết hai nhà bên cạnh và họ thì đã gửi thiệp chúc giáng sinh cho nhà mình rồi.
Nhìn ra ngoài thấy trời u ám ảm đạm quá khiến mình cũng buồn bã theo. Thôi không nằm dài nữa đâu, nằm hay ngồi gì cũng chán. Lôi thiệp ra viết vậy, không thì chốc nữa chồng về mà không viết được cái nào chắc mình bị uýnh phù mỏ quá...hooooooo....
Wednesday, December 17, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment