Hôm nay chẳng hiểu thế nào, tui log dzô youtube rồi gõ ''ngọc lan'', thế là cả ngày nay tui rơi vào tâm trạng cứ gọi là buồn man mác. Ngồi nghe ''Em Về Nào Có Hay''
...em đi về bàn tay buốt giá, thôi giã từ cơn mê cuối mùa
em đi về anh vẫn chờ đây mang ánh mắt buồn giăng mây...
...em đi về em có nào hay anh rã rời say...
Tui cảm giác như là nhìn thấy được cái 'ánh mắt buồn giăng mây' trong lời bài hát. Nhất là giọng của cô, như chính là giọng của một người dù quay lưng bỏ đi để lại sau lưng chàng ngồi đó nhưng vẫn biết vẫn hiểu vẫn cảm được nỗi buồn rất lớn mà mình để lại. Tự nhiên tui thấy nhớ mọi người quá (là tất cả mọi người). Tự nhiên thấy buồn nữa, mà đúng là chiều nay là 'chiều mưa rơi' mà, tui cũng ngồi đây mà không cần 'che dấu quạnh hiu'.em đi về anh vẫn chờ đây mang ánh mắt buồn giăng mây...
...em đi về em có nào hay anh rã rời say...
No comments:
Post a Comment