Mình nhớ một câu thơ trong bài Tràng Giang của Huy Cận như vầy ''không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà''. Ngộ lắm nha, nguyên bài thơ mình còn nhớ mỗi khổ đầu và câu cuối thôi à heheheh, nhưng nhớ làm sao mà cái câu cuối cũng gần gần như tâm trạng bỉ ổi của mình bây giờ ặkặk. Vấn đề là ở đây làm quái gì có khói hoàng hôn, nhưng mà Huy Cận đã nói rồi ''không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà'' mà.
Riêng mình, mấy hôm nay mình nấu bún riêu và bò kho ăn và mình nhớ nhà (dẫn bài độc đáo hén) hahahah. Mình càng nhìn dĩa rau càng nhớ nhà, nghe mùi rau mình cũng nhớ nhà, ăn vào miệng mình lại nhớ nhà. Nói chung là cái gì mình cũng quy ra nhớ nhà thông qua các món ăn.
Chú thích: phải viết chú thích đàng hoàng vì sợ nhớ nhà quá mà đâm ra nấu món này ra món kia hoặc ngược lại, rồi sợ người ta nhìn hình mà không tưởng tượng nổi đây là bò kho kia là bún riêu thì mắc cỡ lắm híhíhíh. Thiệt ra mình nấu ăn ngày càng ổn nên đỡ nhớ nhà (chính xác là đỡ bị thèm nhỏ dãi các món ăn đó).
Chú thích tiếp: title là tràng giang mình không có ý định là lấy từ tên bài thơ đâu. Ý mình là mình viết tràng giang đại hải từ thơ sang đồ ăn để miêu tả tâm trạng trớt quớt của mình đó chứ hèhèhèh
Friday, March 6, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
2 comments:
Stop stop ngay! Ko phải stop tràng giang đại hải mà là stop nhớ nhà! Ngay lập tức!
"Nhà" đã ngay sát ở bên rồi, ấy ạ, còn muốn gì nữa?! ;))
hixhix, biet the nhung van~ nho' :))
Post a Comment