Mới vừa xem xong The Curious Case of Benjamin Button.
Chẹp, phim dài quá và chậm quá nhưng hay quá khiến mình dính hẳn xuống cái sofa không nhấc chân rời mắt chút nào. Khổ lắm, ngoài rạp thì cũng đang chiếu phim này đó nhưng mà ngồi hơn 2tiếng ngoài rạp với bản phụ đề tiếng Hàlan thì e rằng mình hơi bị phí tiền. Phim hành động thì may ra đi coi rạp không ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới, còn phim mà đa phần nói chuyện đọc nhật ký kể lể như này thì tốt nhất tải lậu về mà xem. Nghĩ đúng không?
Trước tiên là có nghe kể đại khái nội dung rồi, biết là khoảng đầu phim thì có cảnh em bé mới sinh mà nhăn nheo như ông già 80 í, ku S nói ''kỳ lắm ghê lắm'' làm mình đến khúc đó cũng chỉ he hé mắt coi thôi chứ không muốn thu vào não hình ảnh em bé ''kỳ'' như miêu tả của ku S. Cũng không định coi phim này vì dài quá nhưng lại lỡ thấy hình Pit trong quá trình đóng phim, thấy hơi bị đẹp trai hấp dẫn nên đành coi vậy híhíh. Ku S còn tả thêm ''phim này là pha trộn Forrest Gump với Titanic đó''. Trời, nếu mà nó nói phim này như Titanic là xong rồi, mình khỏi coi luôn.
Có mấy cảnh trong phim đẹp dễ sợ làm mình ước ao: như ngắm bình minh nè, đi du thuyền nè, cưỡi xe máy đi vòng vòng nè...Mà cũng ngộ nha, không biết sao mình không cảm thấy xúc động lắm khi xem phim. Cứ nghĩ mấy phim như này là mình ngồi sụt sịt mũi, ai dè cũng chỉ rươm rướm mắt ướt thôi à heheheheh
Càng về cuối phim thì BB càng lạ, không ngờ cơ thể càng ngày càng teo lại như vậy, kể cả đầu óc. Cảnh Daisy già nua ôm đứa bé sơ sinh trong lòng, rồi đứa bé tự nhiên nhìn Daisy một cách tỉnh táo ''người lớn'' lạ thường và từ từ nhắm mắt. Ánh nhìn hệt như khi người ta trút hơi thở cuối cùng, ánh nhìn hệt như lời chào vĩnh biệt. Và cuối cùng cũng đã đến lúc...
Thursday, February 5, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment