Sau khi mình than vãn trong entry trước là hai tuần liền mà chỉ được năm đồng bạc nắng, thì hôm kia trời thương như nào á nên được năm trăm đồng nắng híhíhíh. Nhưng quay lại cái title ở trên nha, hôm qua và tiếp tục hôm nay, là những ngày gió mưa rơi ngoài song, dù nhà mình không có song cửa sổ như bài hát đâu.
Hôm qua mình chính thức có thêm một đệ tử gọi mình là ''chả chả sư phụ'' hahahah, đó là nàng vivian của chúng ta. Nàng làm chả trong tình trạng con khóc la ị tán loạn, máy xay nóng và đứng máy, chồng về nhà đòi ăn cơm, nàng thì hai tay bận chat để đối đáp chuyện ăn ở tắm rửa với mình. Trời ơi, nghe tả mà thấy ghê quá, ấy dzị mà nàng ta vẫn cho con ị xong, cho chồng ăn xong, làm chả xong và máy xay vẫn còn sử dụng cho lần sau được chứ không có quăng luôn, và đặc biệt là chả cũng thành công. Bravo nàng heheheheh, bravo mà hú hồn vì nàng hăm he quá. Nào là lần là nhứt quá tam, nào là máy mà cháy tui bị chồng uýnh vì mới mua và xài lần đầu tiên, nào là này nào là nọ. Phewwww, may quá không có cái nào thành sự thật hết. Lần sau làm tiếp bò viên nha. Hự
Thời gian nhanh hơn tên bay, thiệt là lợi hại. Mới đây mà sắp hết cái tháng mười một ngọt ngào của mình rồi. Mùa thu này lạ quá, nhiệt độ mấy bữa nay toàn trên mười và bầu trời thì âm u mưa gió. Kiểu này không biết mùa đông sắp tới khắc nghiệt cỡ nào hay cũng tà tà nhẹ nhàng kiểu mùa thu này luôn.
Sunday, November 22, 2009
Wednesday, November 18, 2009
thu ơi là thu
Sau nhiều ngày mưa gió bão bùng, cuối cùng hôm nay trời vẫn bão bùng mưa gió, u ám vẫn hoàn u ám. Nhưng mà sáng nay ngủ dậy thấy trong người tươi tỉnh. Đầu óc tỉnh táo và hai mắt mở thao láo hahahah. Soi gương thì thấy một cái mặt bình thường, không đến nỗi xấu xí mấy dù hai má còn hơi phính ặkặk.
[trích và nhái từ tác phẩm này] híhíhíh
----
Mà thiệt, trời thu gì mà hai tuần này được đúng ngày hôm kia năm đồng bạc nắng, chớp một cái như khoe hàng rồi thôi, tịt đến hôm nay luôn. Trời này depressed thiệt chứ giỡn à, hên là mình có vài món trong nhà để giải trí á.
Nhắc giải trí mới nhớ nghen, mấy hôm nay chắc các bạn độc giả cũng phải có phần théc méc là sao con mắm siu nhưn nó biến mất tiu (điển hình là bạn vivian hỏi chớ ai, nói để biết mình hem có nổ, mình có độc giả thiệt ặkặk). Đó là vì Mrs. siu nhưn của chúng ta mắc chơi tennis đóa quý dzị hahahah. Quý dzị bình tĩnh, đừng tưởng Mrs. Truong là siu nhưn thiệt nghen, mới đẻ mà đi tập thể dục á, không heeeeề, không bao voooooờ. Đó chỉ là tennis trong cái game trên PS3 thôi, cái game mắc dịch đó phải chơi hai người mới dzui, mà chồng rủ rê quá mình cầm lòng hông đặng nên mấy ngày nay mỗi ngày đều thể thao hai ba tiếng đồng hồ dzậy á, hên là con nó biết đều, nó cho ba má nó rì lắc đó thôi híhíhíh.
Vì chuyển qua cái game nên mê đắm mê đuối nó mà bỏ luôn cái blog, chứ thiệt ra rất là muốn viết về một chuyện quan trọng: đó là chuyện các chị thắc mắc vì sao nó nhí nhảnh như cún cảnh, trong khi các chị ngày xưa xì chét quá chời trong giai đoạn con nhỏ như mình.
Thôi ngừng, đang viết tự nhiên quay ra nhìn trời cái cụt hứng luôn.
[trích và nhái từ tác phẩm này] híhíhíh
----
Mà thiệt, trời thu gì mà hai tuần này được đúng ngày hôm kia năm đồng bạc nắng, chớp một cái như khoe hàng rồi thôi, tịt đến hôm nay luôn. Trời này depressed thiệt chứ giỡn à, hên là mình có vài món trong nhà để giải trí á.
Nhắc giải trí mới nhớ nghen, mấy hôm nay chắc các bạn độc giả cũng phải có phần théc méc là sao con mắm siu nhưn nó biến mất tiu (điển hình là bạn vivian hỏi chớ ai, nói để biết mình hem có nổ, mình có độc giả thiệt ặkặk). Đó là vì Mrs. siu nhưn của chúng ta mắc chơi tennis đóa quý dzị hahahah. Quý dzị bình tĩnh, đừng tưởng Mrs. Truong là siu nhưn thiệt nghen, mới đẻ mà đi tập thể dục á, không heeeeề, không bao voooooờ. Đó chỉ là tennis trong cái game trên PS3 thôi, cái game mắc dịch đó phải chơi hai người mới dzui, mà chồng rủ rê quá mình cầm lòng hông đặng nên mấy ngày nay mỗi ngày đều thể thao hai ba tiếng đồng hồ dzậy á, hên là con nó biết đều, nó cho ba má nó rì lắc đó thôi híhíhíh.
Vì chuyển qua cái game nên mê đắm mê đuối nó mà bỏ luôn cái blog, chứ thiệt ra rất là muốn viết về một chuyện quan trọng: đó là chuyện các chị thắc mắc vì sao nó nhí nhảnh như cún cảnh, trong khi các chị ngày xưa xì chét quá chời trong giai đoạn con nhỏ như mình.
Thôi ngừng, đang viết tự nhiên quay ra nhìn trời cái cụt hứng luôn.
Wednesday, November 11, 2009
sint maarten
À ừ, cái tên bên trên theo tiếng Hàlan là tên của ông thánh ông tướng nào đó, mình hem có biết. Nhưng cái mà mình biết là cái tên này dùng cho một ngày lễ mà so với Mỹ thì là lễ Halloween, nghĩa là trẻ con rần rần đi đến từng nhà xin kẹo dzìa cho ba má nó ăn ké hàhàhh. Mà cái ngày lễ này rơi vào ngày 11 tháng 11 hằng năm, nghĩa là ngày hôm nay đó quý dzị.
Cũng vào ngày này năm rồi, mình chuẩn bị sẵn một bị kẹo bự chảng luôn, rồi sau đó ngồi chờ đợi ''bọn chúng'' kéo đến. Ặkặk, thiệt là không may, cả buổi tối có đúng một con nhóc được một ông bố dẫn đi gõ cửa nhà người ta mà thôi. Báo hại cái bị kẹo mua từ năm ngoái đến đúng ngày hôm qua mình phải quăng thùng rác và mua một bị kẹo khác để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
May quá, năm nay khá khẩm hơn nhờ các trường gần đây tổ chức cho bọn nhóc đi thành từng nhóm từng nhóm nhỏ nên hai gói kẹo chồng mua sẵn đến lúc này còn sót lại được loe ngoe vài cái. Trước đó vài ngày đã có thư gửi đến từng nhà trong khu phố rằng thì là từ 6g đến 7g tối, ''bọn chúng'' sẽ gõ cửa từng nhà, nếu nhà nào không muốn bị làm phiền thì dán cái thư này lên cửa là sẽ không phải bị nghe tiếng chuông cửa nào. Công nhận đúng hẹn ghê, đang ngồi trong nhà ăn cơm là đã nghe văng vẳng từ xa bài hát xin kẹo rồi.
Tiếng chuông cửa đầu tiên là của lớp lớn nhất, chắc khoảng 8 hoặc 9 tuổi là cùng, rồi từ từ hạ xuống đến còn 5 hoặc 6 tuổi, nhóm nào đi cũng có ba mẹ thầy cô đi theo, thành ra một nhóm khoảng hơn chục đứa là coi như cũng từng ấy người lớn luôn, thiệt là đông dzui...hao thấy sợ heheheh . Mấy lần chuông sau là mấy lần ăn mảnh thôi, là của mấy đứa nhóc ở các khu nhà lân cận. Lúc đầu dự định sẽ chụp hình, nhưng rồi cứ mở cửa ra nghe hát xong là chìa kẹo, là ùa vô lựa kẹo, là cám ơn, là hí hửng xô đẩy nhau quay ra làm mình quên béng nó chụp hình. Thiệt là dzô dziên
P.S.: nghĩ đến cảnh sau này con lớn, rồi mình cũng phải lóp ngóp dẫn nó đi xin kẹo trong đêm đông giá lạnh rồi mang kẹo về cho ba nó ăn, thấy sao mà đau lòng quá hixhixhixxx ặkặk hahahha
Cũng vào ngày này năm rồi, mình chuẩn bị sẵn một bị kẹo bự chảng luôn, rồi sau đó ngồi chờ đợi ''bọn chúng'' kéo đến. Ặkặk, thiệt là không may, cả buổi tối có đúng một con nhóc được một ông bố dẫn đi gõ cửa nhà người ta mà thôi. Báo hại cái bị kẹo mua từ năm ngoái đến đúng ngày hôm qua mình phải quăng thùng rác và mua một bị kẹo khác để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
May quá, năm nay khá khẩm hơn nhờ các trường gần đây tổ chức cho bọn nhóc đi thành từng nhóm từng nhóm nhỏ nên hai gói kẹo chồng mua sẵn đến lúc này còn sót lại được loe ngoe vài cái. Trước đó vài ngày đã có thư gửi đến từng nhà trong khu phố rằng thì là từ 6g đến 7g tối, ''bọn chúng'' sẽ gõ cửa từng nhà, nếu nhà nào không muốn bị làm phiền thì dán cái thư này lên cửa là sẽ không phải bị nghe tiếng chuông cửa nào. Công nhận đúng hẹn ghê, đang ngồi trong nhà ăn cơm là đã nghe văng vẳng từ xa bài hát xin kẹo rồi.
Tiếng chuông cửa đầu tiên là của lớp lớn nhất, chắc khoảng 8 hoặc 9 tuổi là cùng, rồi từ từ hạ xuống đến còn 5 hoặc 6 tuổi, nhóm nào đi cũng có ba mẹ thầy cô đi theo, thành ra một nhóm khoảng hơn chục đứa là coi như cũng từng ấy người lớn luôn, thiệt là đông dzui...hao thấy sợ heheheh . Mấy lần chuông sau là mấy lần ăn mảnh thôi, là của mấy đứa nhóc ở các khu nhà lân cận. Lúc đầu dự định sẽ chụp hình, nhưng rồi cứ mở cửa ra nghe hát xong là chìa kẹo, là ùa vô lựa kẹo, là cám ơn, là hí hửng xô đẩy nhau quay ra làm mình quên béng nó chụp hình. Thiệt là dzô dziên
P.S.: nghĩ đến cảnh sau này con lớn, rồi mình cũng phải lóp ngóp dẫn nó đi xin kẹo trong đêm đông giá lạnh rồi mang kẹo về cho ba nó ăn, thấy sao mà đau lòng quá hixhixhixxx ặkặk hahahha
Tuesday, November 10, 2009
mưa thu
Ngồi nhìn trời tự nhiên nhớ câu hát ''ngoài hiên giọt mưa thu tí tách rơi''. À mà không phải tự nhiên nhớ vì thật ra ngoài trời đang mưa thiệt, chỉ có điều là không phải tí tách mà thôi.
Mùa thu năm nay hơi lạ, giờ này mà bụi tía tô vẫn còn ngáp ngáp chứ chưa ngủm hẳn thì chứng tỏ nhiệt độ bên ngoài vẫn chưa đến nỗi nào. Mình bế quan tỏa cảng trong nhà gần hai tuần rồi, bao nhiêu thú vui tao nhã của mùa thu mình đã lỡ hết, bây giờ chỉ còn một thú vui duy nhất mà ai cũng biết hết nên mình khỏi phải khoe nữa hèhèhèh. Thôi vẫn muốn khoe tiếp à híhíh, nghĩa là bây giờ nếu không ngồi trong nhà ngắm trời thu xuyên cửa sổ thì cũng là ngồi trong nhà ngắm tình yêu mới mà thôi (dĩ nhiên). Còn tình yêu chưa kịp cũ thì sao? Thì ra rìa và quần quật trong bếp thay mình chớ sao híhíhíh
Mặc dù mấy hôm nay mình không ra ngoài nhưng nghe tả cảnh thì biết là bên ngoài không đến nỗi lạnh. Mặc dù bên ngoài không đến nỗi lạnh nhưng trời lại rất chi là âm u. Và mặc dù trời bên ngoài rất chi là âm u nhưng trong nhà mình rất chi là ấm cúng. Cũng phải thôi, nhà ai có niềm vui có hạnh phúc đều tự nhiên ấm cúng à. Một điều mình rất thích bên này, đó là khi buổi tối đi dạo loanh quanh ngang những ngôi nhà với các ô cửa sổ sáng ánh đèn vàng, mình cảm thấy một sự ấm cúng lan tỏa. Và điều đó tự nhiên khiến mình nghĩ rằng bên này nhà nào cũng ấm cúng và hạnh phúc. Mặc kệ một sự thật rằng khu nhà đó là nhà dành cho người già, khu nhà kia là khu nhà độc thân (ủa, mà già và độc thân vẫn hạnh phúc được phải không ta?). Mình nghĩ, xứ nào có mùa đông chắc đều dùng đèn vàng hết, để ít nhiều mang lại chút cảm giác ấm cúng?!?
Nhìn hình cũ mới thấy trời hiện tại vẫn còn dịu dàng chán chê so với năm ngoái. Nhưng phát hiện ra cây mộc lan trước cửa nhà đã tả tơi dù sáng nay chim vẫn còn líu lo ngoài ấy. Lại mùa đông sắp đến trong thành phố rồi, tự nhiên nhớ Đà Lạt quá.
Mùa thu năm nay hơi lạ, giờ này mà bụi tía tô vẫn còn ngáp ngáp chứ chưa ngủm hẳn thì chứng tỏ nhiệt độ bên ngoài vẫn chưa đến nỗi nào. Mình bế quan tỏa cảng trong nhà gần hai tuần rồi, bao nhiêu thú vui tao nhã của mùa thu mình đã lỡ hết, bây giờ chỉ còn một thú vui duy nhất mà ai cũng biết hết nên mình khỏi phải khoe nữa hèhèhèh. Thôi vẫn muốn khoe tiếp à híhíh, nghĩa là bây giờ nếu không ngồi trong nhà ngắm trời thu xuyên cửa sổ thì cũng là ngồi trong nhà ngắm tình yêu mới mà thôi (dĩ nhiên). Còn tình yêu chưa kịp cũ thì sao? Thì ra rìa và quần quật trong bếp thay mình chớ sao híhíhíh
Mặc dù mấy hôm nay mình không ra ngoài nhưng nghe tả cảnh thì biết là bên ngoài không đến nỗi lạnh. Mặc dù bên ngoài không đến nỗi lạnh nhưng trời lại rất chi là âm u. Và mặc dù trời bên ngoài rất chi là âm u nhưng trong nhà mình rất chi là ấm cúng. Cũng phải thôi, nhà ai có niềm vui có hạnh phúc đều tự nhiên ấm cúng à. Một điều mình rất thích bên này, đó là khi buổi tối đi dạo loanh quanh ngang những ngôi nhà với các ô cửa sổ sáng ánh đèn vàng, mình cảm thấy một sự ấm cúng lan tỏa. Và điều đó tự nhiên khiến mình nghĩ rằng bên này nhà nào cũng ấm cúng và hạnh phúc. Mặc kệ một sự thật rằng khu nhà đó là nhà dành cho người già, khu nhà kia là khu nhà độc thân (ủa, mà già và độc thân vẫn hạnh phúc được phải không ta?). Mình nghĩ, xứ nào có mùa đông chắc đều dùng đèn vàng hết, để ít nhiều mang lại chút cảm giác ấm cúng?!?
Nhìn hình cũ mới thấy trời hiện tại vẫn còn dịu dàng chán chê so với năm ngoái. Nhưng phát hiện ra cây mộc lan trước cửa nhà đã tả tơi dù sáng nay chim vẫn còn líu lo ngoài ấy. Lại mùa đông sắp đến trong thành phố rồi, tự nhiên nhớ Đà Lạt quá.
Monday, November 9, 2009
nàng :x
Nàng ơi
Nàng ngọt ngào như kẹo
Nàng xíu xiu như cái nấm
Nàng thơm nồng mùi trẻ con
Nàng thật duyên dáng khi vừa yummy sữa xong
Nàng cười khi ta cù má mình vào má nàng
Nàng nói chuyện với ta hàng giờ mà không chán
Nàng để ta ngắm nàng hàng giờ mà không hề e thẹn
Nàng khiến ta đổ đứ đừ từ cái nhìn đầu tiên
Nàng ngọt ngào như kẹo
Nàng xíu xiu như cái nấm
Nàng thơm nồng mùi trẻ con
Nàng thật duyên dáng khi vừa yummy sữa xong
Nàng cười khi ta cù má mình vào má nàng
Nàng nói chuyện với ta hàng giờ mà không chán
Nàng để ta ngắm nàng hàng giờ mà không hề e thẹn
Nàng khiến ta đổ đứ đừ từ cái nhìn đầu tiên
Bộ móng tay cũng là nguồn cảm hứng bất tận của nàng, nàng để lại dấu vết lên mặt chính mình, nàng để lại dấu vết lên ta, để lại dấu vết lên Papa.
Nàng đã khiến ta quên tất cả. Những kế hoạch dự tính giờ ta gạt sang một bên, những điểm du lịch ta mong hoặc lên kế hoạch sẽ đến đều bị gạt bỏ. Cuộc sống của ta giờ chỉ xoay xung quanh nàng mà thôi, chỉ nàng và nàng duy nhất.
Ngắm nhìn nàng ngủ cũng khiến ta cảm thấy hạnh phúc tràn đầy hơn cả việc được đến những thành phố mơ ước, nếm những món ngon trên đời hoặc những buổi tối party thú vị, những chai whisky đặc biệt vài mươi năm.
Trong đầu ta giờ chỉ có những dự tính với nàng, làm gì gì với nàng, làm gì gì cho nàng.
Hai ''siu nhưn'' yummy yummy của đời ta hihihih
Sunday, November 1, 2009
sweet november
Yeah right, tháng mười một ngọt ngào heheheh. Định viết về tháng mười một nên giữ chổ sẵn cho ngày đầu tháng luôn mà lay hoay rồi cuối cùng không viết được. Đến giờ lôi ra viết thì không còn nhớ mình muốn viết về cái gì gì nữa ặkặk.
Rồi lại quởn quá làm liều, thay tên cái blog đang lịch sự đàng hoàng đang trong thời điểm làm quen được các chị các anh ở khắp nơi là ''gia đình Trương Ngô'' thành gia đình Siu Nhưn hết sức là nhí nhảnh hahahah. Thực tế có chuyện muốn khoe, mà thôi không khoe đâu. Có mấy món ăn muốn nấu, mà thôi cũng không nấu đâu. Có mấy việc muốn làm mà hên quá đã làm được rồi heheheh
P.S.: mình hạnh phúc quá híhíhíh
Rồi lại quởn quá làm liều, thay tên cái blog đang lịch sự đàng hoàng đang trong thời điểm làm quen được các chị các anh ở khắp nơi là ''gia đình Trương Ngô'' thành gia đình Siu Nhưn hết sức là nhí nhảnh hahahah. Thực tế có chuyện muốn khoe, mà thôi không khoe đâu. Có mấy món ăn muốn nấu, mà thôi cũng không nấu đâu. Có mấy việc muốn làm mà hên quá đã làm được rồi heheheh
P.S.: mình hạnh phúc quá híhíhíh
Subscribe to:
Posts (Atom)