Monday, November 19, 2012

những buổi chiều trời đẹp


Buổi chiều là lúc mình lãng mạn nhất, vì lúc đó là lúc đứng trong bếp ặkặk. Cửa sổ bếp thường có những cảnh như này (nếu là một ngày trời đẹp hahahah). Mà đa phần là những ngày trời không đẹp thôi, nhưng mình vẫn lãng mạn thưởng thức như thường, nghĩa là vẫn đứng trong bếp nhìn ra cửa sổ á ặkặk


Bấm thêm vài nhát là thành phố lên đèn


Viết blog có hình thì mọi người biết là cái computer của mình nó xuống đời rồi á heheheh.
Tình hình là cuối tuần, đồng chí chồng nhá một câu ''em ơi, vậy mình có cài lại máy không em, hay vẫn để vậy?''. Câu hỏi đó không phải là một giọt nước tràn ly, mà là một hành động gỡ kíp nổ một quả bom. Mình? Mình cái gì mà mình? Bla bla bla ặk ặk *&^^&^^%^^$%@#$% bla bla bla ặk ặk (ặk ặk cách ra là tiếng ai đó bị bóp cổ nha mọi người, chứ không phải tiếng cười ặkặk của mrs. truong nhà ta  ặkặk)
Hết phim hàh hàh 

Thursday, November 8, 2012

quin đồ tám

Mọi người có ai đã lên đời ''quin tám'' chưa dzậy? Hôm nay em mới nguôi giận mà viết blog được đây.

Đồng chí chồng nhà này là dân ''ai ti'', nên hở cái gì dính đến computer này nọ là đồng chí ấy phải chụp giật liền. Hai tuần trước tv nó quảng cáo quin tám, đồng chí nhảy tưng tưng lên nói phải lên đời cái comp ở nhà bởi vì lí do này lí do nọ. Và cuối cùng là đồng chí lên đời cái comp ở nhà thiệt. Và cuối cùng là mấy tuần rồi mình giận sôi sục trong lòng luôn.

Bởi vì rằng thì là sau khi lên đời, cái comp nó thay đổi hoàn toàn từ da đến bộ đồ lòng. Mà mình là người chúa ghét thay đổi, mình phải thú nhận rằng mình thuộc loại control freak hụ hụ. Cứ ngồi vô computer là mình điên tiết lên máu cứ gọi là sôi sùng sục mắt cứ gọi là long sòng sọc, cái bực bội nhất là không viết được tiếng việt (làm sao viết blog, chuyện quan trọng thế cơ chứ lị), mà bây giờ viết được thì phải gõ kiểu telex. Hình muốn up lên thì phải resize nhưng mà các chương trình biến mất sạch sau khi comp được lên đời. Đồng chí thì bận rộn nên chỉ kịp cho cái comp nó thành quin tám thôi chứ không làm gì khác được hết, mà tức ở chổ là đồng chí ấy không xài máy ở nhà, có chăng chỉ là đọc báo chút xíu thôi.
Cái oái oăm nữa đó là card màn hình, nó chưa được support gì gì đó nên màn hình giãn hết cỡ bề ngang nên mình không dám mở hình mình lên coi luôn vì tự nhiên thấy mình mập quá ặk ặk.

Cuối cùng thì sao? Thì mình vô nhà kho, lục đục lôi cái laptop cổ ra xài đỡ cho đến khi nào mình điên hết cỡ, máu không thể sôi hơn, mắt không thể long hơn thì mình sẽ quạt cho té khói và cái computer sẽ phải xuống đời trở lại. Hừmmmm