Thursday, September 2, 2010

mưa và nỗi nhớ

Cái title hết sức ặkặk nha heheh.
Hai tuần trước á, mưa liên tục, mưa trắng trời, mưa thúi đất. Mưa nhiều đến nỗi đi ngang qua mấy cái farm thấy nước ngập mênh mông luôn. Khỏi đọc tin tức cũng đủ biết năm nay nông dân Hàlan mất mùa tất tần tật các loại trái cây rau củ quả, mấy tháng trước mấy bạn nông dân than thiếu nước nên hai tuần trước trời cho một số nước đáng kể luôn, khổ sở luôn, lỗ nặng luôn. Năm nay mình không được ăn bắp rẻ nữa vì mấy cánh đồng bắp đều ngập nước hết rồi còn đâu. Khoai tây thì lên giá hai ba lần trong năm vì vụ mùa trước thì héo còn vụ mùa sau thì úng. Chậc, nhưng bên này nông dân có nhà nước cover rồi bảo hiểm cũng cover luôn, không đến nỗi nào như nông dân bên mình. Lo là lo mình đi chợ ăn muốn ăn rau cháo qua ngày thôi cũng bị lên giá đó chớ híhíhíh

Mấy hôm nay thì trời đã khô ráo và có chút nắng trở lại, và nhân tiện siêu thị bán cà chua mà loại gì mình không biết, chỉ biết là nó còn hơi sống nên rất giòn và không chua. Thế là mình ăn cơm với món ''somebody die'' heheheheh. Úi trời ơiiii, ngon không lời nào để tả nữa chẹp chẹp ựcc ựccc


Đó, cái món ''somebody die'' nó thấp thoáng đằng xa đóa híhihíh


Có một chút mắm ruốc thôi mà ăn hai lần đống rau này mới hả dạ á


Cái món rau chấm mắm ruốc này, nó làm mình nhớ những ngày cơm trưa ngoài quán với N.còi, P.đui, T., K.hói dễ sợ. Cứ mười một rưỡi trưa là cả đám lục tục kéo nhau băng qua đường rầy xe lửa, ăn cơm ở cái quán nhỏ là nhà người ta luôn, mà cái nhà lá của chủ quán nằm trong cái vườn tre rộng kinh khủng. Ăn trưa quán này phải đi sớm hoặc phải điều một đứa ra sớm đặng còn giành chổ mà thiệt ra là chủ yếu giành món ''somebody die'' trước vì món này là món tủ của quán, dân tình đến quán đều nghiện món này. Mắm làm thiệt ra cũng bình thường nhưng cái chính là rau. Trời, rau ở đây không hiểu sao tươi ngon thơm quá xá, dưa leo thì giòn rụm, cà chua thì vừa chín tới nên cứng và hơi xanh và đặc biệt không chua chút nào. Chính ra thì cà chua là cái mà khiến mình nhớ tới món này, quán này và những kỷ niệm với đám này. Vì mình là người không ăn cà chua á, that's why mình ghét món Ý á.
Nhớ lúc bà chủ quán có bầu, rồi nghỉ bán để sinh em bé. Bả treo bảng sau mấy tháng bán lại nên cả đám nhớ lắm, đến ngày bán lại thì mau mau chạy ra ăn liền. Ai ngờ ra đó thì thấy cái bảng khác ghi là nghỉ đến qua Tết, cả đám buồn bực chửi lầm bầm rồi lại đợi qua Tết ăn. Ai ngờ qua Tết chạy ra ăn thì bả treo bảng nghỉ luôn, chịu nổi hông trờiiiiiiiii. Cả đám tức quá xá vì mất một chổ ăn ngon là một, mất chổ ngủ trưa là hai hahahah. Tại vì nhà bả có cái vườn tre rộng thênh thang đó, nên khách ăn cơm xong rồi còn có cái màn kêu cà phê thuốc lá nữa, nên bả phục vụ thêm một món đặc biệt khác, đó là ''võng''. Ăn cơm xong mạnh ai nấy đi lấy võng, kiếm hai cây tre bắc lên nằm tòng teng rồi bả đem cà phê thuốc lá ra thêm nữa là đã đời một buổi trưa.